NÀNG TIÊN KIÊU NGẠO

23/09/2021 16:18

Truyện ngắn của Đào Hữu Phương

Minh họa: Lê Tuấn

      Ngọc Hoàng có chín người con gái. Cô nào cũng đẹp và nết na. Chỉ có nàng tiên thứ tám là tính tình kênh kiệu. Nàng không chịu được bẩn, đến nỗi chỉ một hạt bụi nhỏ dính vào xiêm áo cũng thay ngay.
      Một chiều cuối năm, tan buổi thiết triều, Ngọc Hoàng ra cửa trời, vén mây, nhìn xuống hạ giới. Thấy cảnh hạ giới quá buồn tẻ, Ngọc Hoàng hỏi:
      - Từ buổi lập địa đến giờ, ta đã phái bao nhiêu thần xuống hạ giới hóa thân làm các loài ngũ cốc cần thiết cho con người. Sao nay năm hết tết đến mà không khí dưới ấy buồn tẻ vậy?
      Các Táo công thưa:
      - Tâu bệ hạ! Loài người tuy đã được bệ hạ ban cho các loài ngũ cốc cần thiết, song cuộc sống của họ quanh năm vẫn buồn tẻ vì cho đến nay dưới ấy vẫn chưa có lấy một loài hoa. Mà hoa thì các thần có xuống cũng không ai hóa thân được.
      Ngọc Hoàng vỡ lẽ. Ngài cho gọi bầy tiên đến và hỏi:
      - Cuộc sống ở dưới hạ giới còn tẻ nhạt vì thiếu vắng vẻ đẹp của những loài hoa. Mà hoa thì ngoài các con ra không ai hóa thân được. Ta muốn từ Tết này sẽ ban cho loài người một số loài hoa. Trong các con ai là người tình nguyện đi?
      Bầy tiên lâu nay sống cảnh yên bình đến nhàm chán ở chốn tiên cung nên nghe cha nói vậy tất cả đều tình nguyện xin đi. Ngọc Hoàng vui vẻ nói:

      - Cha đồng ý để tất cả các con đi. Mỗi con hãy hóa thân thành một loài hoa đẹp, góp cho cảnh sắc trần gian thêm lộng lẫy! - Ngọc Hoàng gọi nàng tiên út đến bên mình, nói - Con còn nhỏ, mùa này dưới ấy lạnh lắm, chờ sang hè ấm áp hãy đi.
      Rồi Ngọc Hoàng thu xếp cho tám chị em xuống trần.
      Bầy tiên từ giã chốn thiên cung, cưỡi mây lành xuống hạ giới.
***
      Đêm ba mươi, trời tối đen như mực. Bảy cô tiên chị chia nhau đến các nhà, mỗi người tìm một đám đất nhỏ trước sân, biến mình thành hạt giống rồi nảy mầm, lớn lên trong đêm. Ai cũng khẩn trương hút màu trong đất, kết nụ, nở hoa để sáng mùng một Tết dâng người một món quà thật bất ngờ...
      Chỉ có nàng tiên thứ tám, vốn ưa sạch sẽ và làm việc gì cũng thích khác người nên đến nhà nào cũng không ở lại vì ở đâu nàng cũng chê bẩn. Nàng lang thang khắp nơi, quá giao thừa vẫn chưa tìm được một đám đất nào vừa ý. Nàng nghĩ: “Ta ở chốn thiên đường, đến các thần còn phải cúi mình chiêm ngưỡng. Nay đã trót xuống đây theo ý cha làm một loài hoa tầm thường cho người thưởng thức thì phí quá. Mà trở về thì không được. Âu bằng ta hãy tìm nơi phong quang, sạch sẽ, biến mình thành một loài hoa cực kỳ lộng lẫy, không phải của riêng nhà nào, để khắp trần gian này phải đổ vào mà chiêm ngưỡng ta!”.

      Nghĩ vậy nàng tiên thứ tám liền bay khỏi làng. Lang thang mãi, khi trời hửng sáng nàng mới đến bên một dòng sông. Bờ sông trắng xóa cát bồi. Nàng reo lên: 
      - Đây rồi! ít ra cũng phải được thế này chứ!
      Nói rồi nàng sà xuống bờ cát trắng. Nhưng liền lúc ấy nàng bỗng nghe trong làng rất nhiều tiếng người cười nói xôn xao. Nàng nhìn vào. Thì ra sáng dậy, thấy trước cửa nhà có các loài hoa lạ, người ta đổ ra, kéo đến nhà nhau chiêm ngưỡng và chúc mừng năm mới. Một ý nghĩ lại vụt đến với nàng: “Bây giờ nhà nào cũng có hoa rồi. Nếu ta có nở hoa lúc này, dù đẹp cũng không ai biết đến. Chi bằng hãy đợi lứa hoa đầu của các chị ta lụi đi, ta hãy nở!”. Nghĩ vậy, nàng thu mình, biến thành một hạt cát, nằm lẫn vào bờ cát trắng ngủ.
      Cho đến một hôm, nàng bỗng nghe tiếng nước chảy rì rào, và hình như có cả tiếng gió gào rít. Rồi nàng cảm giác như mình đang bị ai đó đè lên. Nàng hốt hoảng choàng dậy thì thấy cát bụi đang bay mù mịt, gió thổi ào ào. Nàng vội la lên: 

      - Thần Gió! Người làm trò gì thế? Không biết ta ở đây à?
      Gió đột ngột ngưng lại. Thần Gió đến bên nàng, ngạc nhiên:
      - Kìa, cô Tám! Sao cô lại ở đây? Đã đến mùa tôi phải làm phận sự rồi!
      - Ngươi chỉ được cái giỏi làm bậy! - Nàng tiên thứ tám đứng dậy phủi bụi trên xiêm áo, cáu kỉnh - Đang mùa xuân, sao lại nổi gió to thế này? Ta sẽ về tâu với Ngọc Hoàng!
      Thần Gió ôm bụng, cười sặc sụa, làm nổi lên một luồng gió xoáy tít, cuốn cát lên không:
      - Ôi! Thì ra từ hôm xuống hạ giới đến giờ cô chỉ nằm ngủ ở đây phải không? Bây giờ đã là tháng tư, hè đến rồi! Chiều nay Thiên Lôi cũng sẽ đi làm phận sự. Thảo nào suốt mấy tháng nay Ngọc Hoàng cho các thiên thần đi khắp nơi tìm mà vẫn không thấy tăm tích cô đâu. Nàng tiên thứ tám thẹn đỏ mặt, cố chống chế:
      - Ta ở đây chờ thần Mặt Trời đem nắng ấm xuống rồi mới nở hoa cho loài người chiêm ngưỡng dung nhan đặc biệt của ta. Còn hóa thân ở những đám đất trước cửa nhà để làm một loại hoa tầm thường như các chị ta thì ta không muốn...
      Thần Gió khoát tay:
      - Ha ha! Ra cô muốn làm một việc khác người. Vậy cô hãy chờ đấy! Giờ thì tôi xin cáo biệt để đi làm phận sự.
      Nói rồi Thần Gió vẫy chào từ biệt nàng tiên thứ tám, ào ào nổi gió qua sông.
      Liền đó, quả nhiên sấm chợp nổi lên ầm ầm. Rồi mưa như trút nước. Nàng tiên thứ tám phải vội tìm đến một kẽ đá, thu mình ẩn bên dưới cho đỡ lạnh. Nàng không dám lên tiếng vì sợ Thiên Lôi biết nơi ở của mình. Thâm tâm nàng vẫn e ngại vị thần có bộ mặt dữ dằn này. Ồ! Nếu cha ta biết ta ở đây mà Người nổi giận, sai gã đi tìm thì tấm thân ngà ngọc này sẽ nát tươm vì cái lưỡi tầm sét trong tay gã mất!
      Sau cơn giông đầu mùa, trời quang mây tạnh. Sáng hôm sau nàng tiên thứ tám dậy sớm, nhìn về phía đông đã thấy thần Mặt Trời cưỡi cái vòng lửa đỏ rực, đang từ từ ngoi lên. Nàng vươn vai, hoan hỉ nhìn xuống dòng sông đỏ ngầu phù sa, vui vẻ nói:
      - Mùa hè đến thật rồi! May có lão Thần Gió đánh thức, nếu không chưa biết ta còn ngủ đến bao giờ. Ta sẽ hóa thành một cây hoa lộng lẫy bên bờ sông này. Cả làng phải đổ ra mà chiêm ngưỡng ta.
      Nói rồi nàng liền bay vào làng, xem các chị mình có ai còn hoa không. Quả nhiên sau cơn giông không còn bông hoa nào nữa. Nhưng mà... Nàng tiên thứ tám ngạc nhiên, làng sao vắng vẻ thế này nhỉ? Nàng lang thang ra đồng và gặp một cảnh tấp nập, cả làng đang cày bừa bên một đầm nước. Giữa đầm nổi lên một bông hoa rất lạ, hương thơm ngát. Nàng tiên thứ tám chợt nhận ra cái tán lá rộng trên mặt nước đúng là cái váy màu xanh của em mình. Mọi người vừa làm vừa ngoái nhìn về phía đầm nước, thưởng thức hương thơm từ loài hoa lạ. Nàng tiên thứ tám đến bên đầm và chợt nghe tiếng gọi rối rít:
      - Chị Tám! Chị Tám!
      Nàng tiên thứ tám giật mình khi nhận ra tiếng cô em út:
      - Chín! Sao em lại ở đây?
      Nàng tiên út tươi cười nói:
      - Em vừa xuống tối qua. Em phải van nài mãi, khi các Thần Gió, Thần Mưa và Thiên Lôi ở hạ giới về, cha mới cho em đi. Tối qua em ngủ tạm ở đây. Sáng nay thấy mọi người đi làm đồng vui quá, em bèn hóa thân xuống đầm này...
     - Sao em ngốc thế? - Nàng tiên thứ tám thốt lên - Em không sợ bẩn à? Ai lại đem tấm thân ngà ngọc của mình mà ngâm vào chốn bùn lầy nước đọng này?
      - Ở bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là được - Nàng tiên út vô tư đáp - Cha đã dặn ở đâu con người cần mình thì đó là đất mình có thể hóa thân được là gì. Thế còn chị?

      - Chị ấy à? - Nàng tiên thứ tám thở dài - Chị chưa tìm được chỗ vừa ý. Nơi nào cũng bẩn.
      - Chị thật khó tính. Hay là xuống đây với em đi.
      - Chịu! - Nàng tiên thứ tám rụt cổ, lắc đầu rồi từ biệt em, trở về bên dòng sông. Một ý nghĩ lại vụt đến với nàng: “Nóng quá! Mà bây giờ đã có em ta hóa thân cho loài người chiêm ngưỡng rồi. Ta lại ngủ một giấc, chờ đến mùa thu khi em ta hết hoa đã. Lúc ấy chắc chắn chỉ còn mình ta có hoa!”.
      Nghĩ vậy, nàng lại lười nhác thu mình vào hốc đá, ngủ mê mệt.
      Giấc ngủ dài đã rút ngắn mùa hè nóng nực. Một đêm, nàng tiên thứ tám bừng tỉnh dậy khi có cảm giác lành lạnh khắp thân thể. Nàng lắng nghe, chợt nhận ra dòng sông chảy đã nhẹ nhàng hơn. Sang thu rồi! Nàng ngồi dậy hoan hỉ: Bây giờ thì chắc chắn các chị và em ta không ai còn hoa nữa. Ta phải hóa thân thôi! Loài người rồi phải đến chật bến sông này mà chiêm ngưỡng dung nhan và hương sắc tuyệt vời của ta. Phải nhanh lên kẻo mùa đông đến. Ôi! Mùa đông! - Nàng rùng mình, rụt đầu, rụt cổ, như thể phía trước
đã hiện ra khuôn mặt tròn vo, xám xịt, trùm kín khăn đen của mụ già Gió Bấc và mụ Mưa Phùn tay chân lúc nào cũng ướt dượt và tính dai như đỉa. Bọn chúng mà tràn xuống hạ giới này thì ta không chịu nổi lấy một ngày, chứ đừng nói gì đến việc kết nụ, nở hoa.
      Nghĩ vậy, nàng tiên thứ tám gấp gáp sửa soạn, chuẩn bị cho việc hóa thân của mình. “Ta sẽ hóa thành một cây cực lớn, lá rộng và diêm dúa như những thân áo dài kiều diễm của ta. Thân cây phải trắng ngần và yểu điệu, yêu kiều như tấm thân ngà ngọc của ta! Còn hoa? ồ! Bông hoa không thể nào khác được. Nó phải xứng đáng với khuôn mặt ta: Lộng lẫy và rực rỡ. Ta sẽ vươn cao, thật cao để bọn người thấp hèn không thể nào với tới ngọn. Chúng chỉ được đứng quanh mà chiêm ngưỡng”. Nàng vừa nghĩ, vừa làm phép hóa thân.
      Chiều hôm ấy, bọn trẻ trong làng ra sông tắm. Thấy cây hoa lạ chúng kéo nhau lại xem. Nàng tiên thứ tám kiêu hãnh, khẽ vặn mình, lung lay đóa hoa. Bỗng bọn trẻ nhăn mặt, bịt mũi, hét lên:
      - Cây ma. Hôi quá chúng mày ơi!
      Rồi tất cả ù té chạy về làng. 

      Nàng tiên thứ tám vừa giận dữ, vừa ngạc nhiên. Nàng vươn người, soi bóng xuống mặt nước phẳng lặng. Nàng giật mình kinh hãi khi thấy dưới nước là một thứ cây lêu đêu, yếu ớt. Thân cây xám xanh, cành lá rách nát, sắc hoa thì vàng vọt. Và lẩn quất đâu đây nồng nặc một mùi hôi.
      - Ôi! Lẽ nào đấy lại chính là ta?
      Thì ra, vì nằm ngủ mãi một nơi, thân thể nàng đã sinh bệnh tật. Xiêm áo rách tả tơi và sặc mùi hôi hám. Da dẻ nàng đã mất đi cái màu trắng nõn nà, ngà ngọc. Sắc mặt nàng thì vàng võ chứ không tươi tắn, dịu dàng như ngày nào nữa. Khi cái bánh xe lửa đỏ rực của thần Mặt Trời sắp chui vào sau những đỉnh núi, sắc hoa càng thêm vàng võ. Nàng rũ xuống, khóc than vì ân hận... 

      Bọn trẻ trong làng đặt cho nàng cái tên là cây Cúc Hôi. Cuộc đời nàng phải lang thang mãi ở các bờ sông heo hút. Thỉnh thoảng có ai cần lắm, người ta mới đem nàng về trồng quanh vườn để thay cho bờ dậu.



Gửi ý kiến phản hồi

Tìm kiếm theo chuyên mục - nội dung - ngày tháng

Tin Nóng
Tin tiêu điểm

Lịch công tác trống

Website liên kết
Thống kê truy cập
Hôm nay: 22
Đã truy cập: 414291