Chuyện kể vào ngày 11/5/1952, Bác Hồ đến thăm và trò chuyện với học viên lớp chỉnh huấn tiên phong của Trung ương, bạn bè quây quần xung quanh Bác, nghe Bác kể chuyện dặn dò. Cuối buổi Bác cầm một cái que nói :
Các chú học đã giỏi, giờ đây Bác đố chữ này xem những chú có biết không nhé . Anh em hưởng ứng : “ Vâng ạ ! ”. Người nào biết tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Trung thì nhẩm lại kiến thức và kỹ năng của mình. Người chỉ biết tiếng Việt thì do dự : Có chữ gì khó mà không đọc được nhỉ ?
Bác vẽ một vạch ngang trên mặt đất, rồi hỏi :
– Chữ gì nào ?
Cả lớp hò lên :
– Thưa Bác chữ “ nhất ạ ”
Bác khen :
– Giỏi đấy .
Rồi Bác lại gạch một gạch nữa dưới chữ nhất. Chưa kịp hỏi đồng đội đã “ ồn ” lên :
– Chữ “ nhị ” ạ .
Bác động viên :
– Giỏi lắm .
Người gạch thêm một gạch nữa dưới hai gạch cũ .
– Chữ “ tam ” ạ .
Bác cười :
– Khá lắm .
Rồi người vạch thêm một gạch nữa dưới chữ tam .
– Chữ gì nào?
Các vị đớ người ra. Vạch tiên phong Bác viết vừa phải, vạch thứ hai dài hơn đã có hơi lệch một chút ít, vạch thứ ba dài hơn tí nữa cũng không được song song cho lắm, vạch thứ tư dài nhất có vẻ như đã cong lắm rồi .
Bác giục :
– Thế nào ? Các nhà “ mác-xít ” ?
Bác lại cầm que vạch thêm một vạch, rồi 2 vạch dọc từ trên xuống, bắt đầu thì thắng đứng, xuống đến vạch ngang thứ hai đã queo, vạch thứ ba thì quẹo, vạch bốn như một con giun, loằng ngoằng như cái đuôi chuột nhắt .
Bác đứng dậy :
– Chịu hết à ? Có thế mà những chú không đoán ra … những chú biết cả đấy .
Rồi để que xuống đất Người lý giải :
– Chủ trương chủ trương của Đảng đúng đắn … Đến tỉnh đã hơi cong, đến huyện đã tả hữu, đến xã đã xô lệch. Vì sao ? Vì cán bộ không làm đúng, không nắm chắc chủ trương, đường lối, không thân thiện dân, không chịu làm nô lệ nhân dân, mà chỉ muốn làm “ quan cách mạng ”. Cho nên chữ ấy là chữ “ quan liêu ”. Các chú không học nhưng biết mà vẫn làm. Còn cái những chú học thì những chú lại ít làm
Học viên cả lớp đứng im và không ai bảo ai, đều tâm lý về những lời căn dặn của Bác .
Ý nghĩa câu chuyện:
Bác đã dạy cho cán bộ thấy được tai hại của “ quan liêu ” cửa quyền là nguyên do sâu xa dẫn đến căn bệnh tham ô, tiêu tốn lãng phí. Chỉ cần mỗi cấp hiểu sai một chút ít thì khi đến với nhân dân, chủ trương đó không còn giá trị nữa, thậm chí còn còn gây hại cho dân .
Bài học kinh nghiệm:
Là cán bộ, đảng viên phải nắm chắt chủ trương, đường lối, phải trọng dân, gần dân, là người đem chủ trương chủ trương đến cho dân lý giải cho dân hiểu và chỉ cho dân cách triển khai. Đặc biệt phải mạnh dạng đấu tranh phòng, chống và loại trừ “ quan liêu ” ra khỏi cỗ máy chính quyền sở tại, cỗ máy chính trị của Đảng, để kiến thiết xây dựng Đảng thật trong sáng và vững mạnh.
Nguyễn Tuấn Anh – Trung tâm CNTT và Truyền thông